Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Bạn lại cười một mình.
Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.
Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Đừng lỡ nhiều là được.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.
Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.