Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Cũng có hôm ngủ khá say.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Cậu em thế là tạm biệt rồi. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Hoàn toàn không ngái ngủ. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Mình rất sợ phí thơ.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Chắc hôm nay có việc gì. Còn quá nhiều điều để viết.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Nhưng họ không cũ lắm. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.