Không ai nói đến phố Wall khi Watson chưa nói đến phố Wall, như thể dù trời có sập thì cũng chẳng thể quan trọng hơn nền văn hóa của IBM. Vào thời đại của ông, không ai nghĩ rằng, xử lý dữ liệu lại là một ngành kinh doanh. Mặc dù một ủy viên hội đồng quản trị đã đặt câu hỏi với Flint: Ai sẽ điều hành khi anh ta nằm chết trong tù? nhưng Flint vẫn ký hợp đồng với Watson.
000 nhân viên của IBM lên đường nhập ngũ mà vẫn hưởng 25% lương từ IBM. trả lại chỗ làm còn nhiều hơn khi cắt giảm. 2003 Trong cuộc đại suy thoái năm 1932, ông đã chi thêm một triệu đôla, tức 6% doanh thu, để nâng công suất nhà máy lên một phần ba, xây dựng phòng nghiên cứu và thí nghiệm đầu tiên, yêu cầu các nhà nghiên cứu chiếm lĩnh thị trường mới.
Lou Gerstner xuất hiện ba năm sau, khôi phục lại IBM bằng tinh thần kinh doanh Watson. Nhưng khi phái Phillips đến Harvard, Watson đã muốn mở rộng mối quan hệ với một trường đại học lớn nhất thế giới. Làm nông trại có vẻ như không thuận lợi vì ở đó toàn là thứ đất xen nhiều đá.
Khác biệt của Watson là truyền đạt cho nhân viênthật sự hiểu điều đó. Vào lúc này, thay vì cắt giảm nhân lực như nhiều nơi khác, Watson làm điều ngược lại là tuyển thêm nhân viên bán hàng, để thực hiện mục tiêu bán thêm nhiều máy lập bảng, máy tính đục thẻ. Người đàn ông quyền uy trong công ty, trong mắt công chúng và là cha của bốn người con đã thấy mình bất lực như thế nào khi để bậc thân mẫu của mình ra đi không phải vì tuổi tác tự nhiên mà vì mắc bệnh viêm phổi.
Các công ty này được gộp chung lại thành một nhóm và sản xuất những loại cân có thể tính toán tổng cộng được một lượng hàng. The Wall Street Journal đã viết về Watson: Nhớ về Watson là người ta nhớ rằng: Ông chỉ nói sự thật. Đến chiều, tại phố Wall, 16 triệu cổ phiếu đã được sang tay.
Chữ C cuối cùng (computer) đã đóng một cột mốc chói lọi vào lịch sử khoa học máy tính hiện đại. Watson quyết định ở lại New York và nhanh chóng biến mình thành một trung tâm tổ chức cứu trợ, chuyển hàng viện trợ về Dayton. Ông chỉ ra cho lực lượng bán hàng rất nổi tiếng của ông, trong những bộ trang phục được gọi là những người đàn ông bảnh bao gõ cửa các ngân hàng, những công ty lớn cần những cái máy nhỏ, ít chi phí những nơi chưa từng là khách hàng của IBM trong thị phần khổng lồ còn lại, ngoài 5% đã có.
Từ bỏ suy nghĩ bao biện kinh doanh trong tầm bao quát, chín tháng sau đó, Watson trở thành nhân viên chính thức của NCR ở Buf- falo. Bắt đầu lại từ đầu ở tuổi 40. Nhưng sự thật là ông cũng không biết gì về máy tính.
mà ngôn ngữ hiện đại ngày nay gọi đó là một dấu hiệu trong bộ nhận diện của một tổ chức được nhắc đến nhiều có lẽ là nhờ vào khả năng nó giúp người ta nhìn thấy. Ai đã đưa Tom đến IBM? Không phải là Watson. ở Dayton để tránh sử dụng các nhà máy đang vận hành.
Phương cách của Watson là các phiếu ghi số liệu của Lake chỉ dùng được với máy của IBM một cách tư duy quen thuộc của những năm đầu thế kỷ XX. Nhận định của Michael Treacy phù hợp với phát Đó là lần đầu tiên nước Mỹ
Computering Laboratory ra đời tại Đại học Colum- bia lừng danh đến ngày nay. đã suýt bị thất bại khi những lỗi phần mềm đã buộc phải giao hàng trễ hơn. Khi lắng nghe cẩn thận thì người ta nuôi được tính khiêm tốn.