Người ta đã trao lại cho tôi tấm ảnh duy nhất họ tìm thấy trong người nó. Tốt nhất nên vạch ra sơ lược những ý chính trong đầu. Dù bạn có tài nói năng tuyệt vời đến như thế đi chăng nữa, có những lúc tốt hơn hết là bạn nên im lặng.
Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết. Tôi sẽ được làm việc giống như Arthur Godfrey, phát thanh viên nổi tiếng của đài CBS lúc bấy giờ. Đầu tiên, rất đơn giản, hãy chú ý những từ ngữ phát ra từ cửa miệng.
Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác. Cuomo quả thật có một khả năng tranh luận rất hùng hồn. Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống:
Chưa có ai từng kết luận về trách nhiệm của một tổng thống hay hơn mấy từ này của Truman: Đồng đôla dừng lại tại đây (*), ông quả thật là một người ăn nói tuyệt vời. Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài, khán giả sẽ nhìn thấy. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì.
Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: Tôi không biết người đàn ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng viên Đảng Dân chủ. Khi còn trẻ bà từng gặp mặt tổng thống Abraham Lincoln. Hãy nói về kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm của bạn.
Tôi hỏi anh ta: Giả sử ngay bây giờ có năm chiết máy bay quân thù trước mặt chúng ta và ở dưới kia tôi có một chiếc máy bay, anh có dám leo lên không? Bạn sẽ tiến xa hơn nếu để người ta hiểu bạn nhiều hơn. Trái ngược lại, một trong những bài nói ngắn nhất và khiến mọi người nhớ nhất là của tổng thống John F.
Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. • Họ luôn nhìn mọi việc với một quan điểm mới, một khía cạnh mới. Đừng quên ghi âm giọng nói của chính mình.
Ấy vậy mà khi bước vào phòng phát thanh, tim tôi cứ đập thình thịch. Hãy quay sang người đối diện và tìm hiểu về họ: Còn bạn thì sao, Mary? Bạn làm việc ở đâu?. Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện.
Bạn nói có nhanh quá không, hoặc có tẻ nhạt không, phong cách nói riêng của bạn như thế nào… Khách quan hơn cả là hãy nhờ người thân góp ý. Anh ấy đang quá run và hồi hộp. Đến nỗi có lúc chúng tôi quên rằng anh nói khó nghe như thế nào.
Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf. Và nếu họ có một chút duyên ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu! Sau cùng tôi hỏi anh một câu quen thuộc mà người ta thường hỏi nhau khi nói về cha mẹ: