Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa. Nó là kết tinh những lịch duyệt của cả nhân loại, cha truyền con nối biết bao nhiêu đời. Ngày hôm nay tôi sung sướng.
Ông nói: "Không ai khổ sở bằng kẻ muốn đổi cá tính của mình để biết thành một người khác". "Đừng lo cho đời sống vật chất của con, đừng lo thiếu món ăn thức uống, cũng đừng nghĩ đến thân thể con và những vật để đắp điếm nó. Trong lòng ta có Thiên đường mà cũng có Địa ngục là thế đó.
Trước đây mười tám thế kỷ, Epitète đã bảo cho người đồng thời hay rằng ai gieo gió sẽ gặt bão và định mệnh bao giờ cũng làm cho những người phạm lỗi phải chịu quả báo về những lỗi lầm của họ. Thiệt ra, sự tăng lợi tức thường chỉ làm tăng số chi xuất và cũng tăng thêm chứng nhức đầu nữa. Ở mực sâu chừng 300 thước mà bị tấn công đã là nguy hiểm rồi, nếu lại ở mực không đầy 150 thước thì đành là tận số.
Còn ông thì làm gì? Ta đừng trách ông, ông đập chén đập đĩa không phải là vô cớ. Elise Mac Cormick trong bài đăng ở nguyệt san Reader's Digest viết: "Nếu ta chịu nhận một tình thế không tránh được thì năng lực của ta được thong thả và giúp ta tạo được một đời sống phong phú hơn". Nhưng mặc dầu cùng túng, song thân tôi luôn luôn dành một số tiền để mỗi năm gởi giúp một cô nhi viện ở Iowa.
Ngẩng lên nhìn rặng núi xanh ở Virginie, ông thốt: "Cảnh đẹp làm sao! Thiệt từ trước lão chưa có cơ hội nào để ngắm cảnh thần tiên như vầy". Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Được lắm! Vậy để tôi kể cho bạn nghe chuyện một nhà kinh doanh đã trừ nổi 50% ưu tư của ông ta mà lại còn tiết kiệm được 75 % thời giờ bó phí trong các cuộc hội nghị để giải quyết vấn đề làm ăn nữa.
Vậy nếu chúng ta ưu tư, tại sao khôngcầu Thượng Đế giúp ta? Tại sao không "chịu tin có Thượng Đế, vì chúng ta cần có tin tưởng mới sống nỗi" như Emmanuel Kant đã nói? Tại sao không tự nhập vào cái động lực vô tận nó vận chuyển vũ trụ để tâm hồn được mạnh thêm lên? Vậy phải nghỉ ngơi, dưỡng sức để làm những bổn phận quan trọng hơn". Óc cơ hồ như không biết mệt.
Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy. "Tôi bắt đầu suy nghĩ về lỗi lầm của tôi và quyết định trước khi đầu cơm, sẽ rán tìm ra bí quyết của nghề ấy. Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới.
Thiệt là lạ lùng, trong hai tuần lễ, tôi kể ra được 242 công việc sửa chữa phải làm. Riêng bệnh của tôi các bác sĩ đã cho chạy quang tuyến trong 49 ngày, mỗi ngày 14 phút rưỡi. Tôi sẽ viết lên giấy công việc sẽ làm trong mỗi giờ.
Nếu bạn chưa tới 18 tuổi, có lẽ bạn sắp phải quyết định hai việc quan trọng nhất trong đời bạn. 000 đồng [3], nhưng chỉ phải trả 24. Sau cùng, tôi phải vào nằm nhà thương.
Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không. Quân địch thả thuỷ lôi tấn công chúng tôi luôn 15 giờ. Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có.