Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Chẳng có gì đáng bực cả. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Cái này không rõ lắm.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.
Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.