Japan Hdv

Cậu học trò may mắn và cô gia sư xinh đẹp

  • #1
  • #2
  • #3
  • Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.

    Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.

    Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.

    Con không nói thì làm sao mẹ biết. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.

    Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.

    Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.

    Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.

    Còn một ngày nữa mới tới hạn. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.

    Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.

    Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Hoặc tôi chuyển lớp.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap