Tôi để mẹ dắt tôi đi. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Dùng hay không dùng thì có sao.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Tôi làm trong năm phút.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Những hình ảnh đã nguội.
Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Thế đã là tốt lắm rồi. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.