Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Không lại phản tự nhiên quá. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.
Mình rất sợ phí thơ. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.