Ông ấy muốn nói mà tôi không để ông nói. Không để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại. Chính thị dục đó làm cho người khác loài vật.
Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể nhớ tên mỗi người ông đã gặp. Ông đã thắng được hết những nỗi thất vọng, những lời phúng thích cay chua, làm việc 12 giờ tới 16 giờ một ngày, chủ nhật hay ngày lễ cũng vậy. Tổng thống Wilson cũng thường nghe theo đại tá House nhiều hơn cả những nhân viên trong văn phòng Ngài.
Là vì tôi muốn xui ông ấy mua những bức vẽ, mà tôi cho rằng hợp ý ông. Cho nên phải kín đáo: Đừng nói tới sự thành công của ta; như vậy người chung quanh chắc chắn sẽ vui lòng. Phương pháp của Thurston khác hẳn.
Vị giáo sư dạy khoa Thương mãi ở Đại học đường Harvard nói: "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?". Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ. Hôm sau một bà khác lại coi những tấm màn đó, ngắm nghía, tấm tắc khen và tiếc không có tiền sắm nổi.
Có lẽ độc giả tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng. Tôi đã mắc phải một lỗi không sao tha thứ được là đã chỉ cho một vị rất có danh và học rất rộng rằng ông ta lầm". Trong những ngày đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh, Lincoln viết thư mời một ông bạn cũ ở xứ Illinois tới Washington để bàn về vài vấn đề.
Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay. (Thằng khùng! Nó dám biểu mình trả lời gấp cho nó, trong khi mình lo lắng hết việc này việc khác. Chính bà cũng biết vậy nữa.
Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng". Đàn ông luôn luôn phải nhận rằng đàn bà gắng sức tô điểm nhan sắc lắm. Chamberlain với một người thợ máy lại Bạch Cung giao xe cho Tổng thống.
Chúng tôi chỉ biết rằng chính sách của chúng tôi hẳn có chỗ hay, nếu không thì sao đã thịnh vượng trong nửa thế kỷ nay được? ý nghĩa của những cử chỉ nhỏ nhặt đó sâu xa tới như vậy. Khi ra đi, con quay lại và chào cha: "Thưa cha, con đi!".
Ông nói rằng không biết và khuyên tôi hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư". Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ. Cha đã phạt con vì con còn con nít mà cha bắt con làm như người lớn.
Nhưng rồi sẽ xảy ra sự chi, chắc bạn đã đoán được. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó.