Ta cho một hội thiện 500 quan ư? Có chắc là hoàn toàn không vị lợi không? Không. Để cho họ tin rằng, chính họ phát khởi ra ý kiến mà bạn đã dẫn khởi ra cho họ. Tại sao? Tại kinh nghiệm cho ông hay rằng chỉ có cách đó mới nhớ kỹ hết điều lệ được thôi.
Mày phản đối người ta mà như tát nước vào mặt người ta vậy. Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước. Lần này bà mở toang cửa ra và hỏi: - Sao ông biết là gà tàu? - .
Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch. Và những chương trình phát thanh của chúng tôi từ hồi đó tới nay đã cho chúng tôi một địa vị cao hơn những hãng khác. Trong cuốn "Ký ức cuộc đời sống chung với Maeterlinck", bà Georgette Leblanc kể chuyện một sự thay đổi dị thường trong đời một cô bé nước Bỉ.
Xin gấp sách lại - Và ngay từ bây giờ, người đầu tiên nào lại gần bạn, bạn cũng đem thí nghiệm vào họ thuật khen đó đi. "Chúng tôi xin trung thành, ngay thẳng, lạc quan, có sáng kiến, hăng hái hợp tác, mỗi ngày làm đủ 8 giờ". Có một định luật quan trọng nhất mà chúng ta phải theo khi giao thiệp.
Lawes, giám đốc khám Sing Sing, công nhận rằng những lời khuyến khích có nhiều kết quả rất tốt, cả với những tội nhân chai nhất. Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi. Bà nhất định không bao giờ để cho ông ở một mình hết, luôn luôn sợ ông có ngoại tình.
Phương pháp của Thurston khác hẳn. Thấy vậy, tôi phải đích thân làm công không cho chính phủ. Chị xấu như quỷ, mắt lé, chân đi chữ bát, gây giơ xương, đần độn.
Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi. Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không?
Bà lớn tiếng: "Bán ư? Cháu tưởng cô bán xe này sao? Chịu thấy những người lạ ngự trong chiếc xe này sao? Một chiếc xe dượng cháu mua cho cô, mà đem bán nó? Không khi nào! Cô cho cháu đấy, vì cháu biết yêu những đồ đẹp". Anh cho một người phụ việc lại thế. Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi không thể không mến nó được.
Chưa bao giờ người ta nghe ông khen những người giúp việc ông như vậy. Hamilton và ông Keneth Macgowan viết. Rockefeller thỏa mãn nó bằng cách cất ở Bắc Kinh (Trung Hoa) một nhà thương tối tân để săn sóc hàng triệu người nghèo, mà ông chưa từng và sẽ chẳng bao giờ thấy mặt.
Bạn không phải là một Coolidge, một Mc. Franklin Bettger, một biện sư khéo léo nhất trong nghề bảo hiểm nói với tôi: "Từ lâu, tôi đã hiểu rằng với nụ cười, đi đâu ta cũng được tiếp đón niềm nở hết. Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết".