Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Chẳng có gì đáng bực cả. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Ngôn từ không có gì mới.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Thế đã là tốt lắm rồi.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.