Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.
Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.
Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Chúng tôi làm theo luật. Chính nó làm bạn đau không ít.
Không phải học con phải về đây ngay chứ. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Viết là một lao động kỳ diệu.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.
Chưa có gì để không thích. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.