Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Giữa đầm lầy thông tin. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.
Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.
Phải hết sức giữ gìn. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.