Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Gặp ở rất nhiều nơi. Sáng nay chép bài một tí.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Dù chỉ là một nhân vật.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Làm ơn nhanh nhanh cho.
Bố bảo: Đáng xem thật. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Nhưng đành phải nhả ra. Bạn cũng đang ganh đua với họ. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Câu chuyện có vẻ như vầy. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.