Mathon lấy ra một vật có hình dáng giống con bọ, bằng ngọc lam rồi thuận tay liệng nó trên sàn nhà, nói một cách miệt thị: Tarkad, con trai của ông Azure, chắc hẳn cũng đã nghĩ như thế. Người này nhìn khắp người ông và ra lệnh cho ông phải đi theo.
- Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa. – Cháu thử nghĩ xem, làm thế nào cháu sống được ở Babylon mà không phải tiêu pha gì cả? Chắc chắn là cháu phải trả tiền cho người thợ may quần áo, thợ làm dép cho cháu. Đến khi nhà vua ra lệnh đúc cổng, chúng ta sẽ mang bán số đồng ấy.
Nhưng mặt khác, nó cũng mang lại nỗi lo sợ bị đánh mất hay b người khác lừa gạt. Hai năm sau đó, tôi mới gặp lại ông Algamish. Trong trường hợp này, bạn hãy cân nhắc thiệt hơn trước khi mua bất cứ món hàng nào.
Đây chính là lúc bạn bắt đầu gieo hạt giống giàu có vào trong túi tiền của mình. Hôm sau, ông tình cờ gặp lại ông của cháu thì thấy ông ấy đã hoàn toàn thay đổi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc số tiền tôi cho vay không ngừng phát triển lên đến hàng trăm nguồn vốn khác nhau, giống như dòng vàng không ngừng tuôn chảy vào túi tiền của tôi vậy.
Tôi là người sở hữu rất nhiều vàng. Tarkad cảm thấy thật xấu hổ. - Có phải nhà vua của xứ cậu đã chiến đấu với quân địch bằng tất cả tài trí và sức lực của ông ta không? Tại sao cậu không cố gắng làm như vậy? Có phải những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon không? Có phải cậu đã để chúng tồn tại trong cuộc sống của mình và mỗi ngày chúng càng lớn mạnh đến mức đẩy cậu đến bước đường cùng không? Đáng lẽ ra, cậu phải chiến đấu chống lại chúng như một người đàn ông chân chính và phải chiến thắng được chúng để trở thành một người danh giá, tự do trong xứ sở của cậu.
Tôi đã tha hồ cho tiền những kẻ ăn xin; đi sắm những đồ trang sức đắt tiền cho vợ tôi và mua những thứ mà tôi hằng mơ ước. Cứ từ sáng sớm đến tốt mịt, tôi chỉ biết đầu tắt mặt tối đóng những chiếc xe ngựa sang trọng cho những người giàu có và nhẫn nại chờ đợi, mong ngóng trời đất ngó tới công khó nhọc của mình để một ngày nào đó cho tôi được giàu có như họ. Rodan xúc động cám ơn những lời khuyên tận tình của Mathon rồi ra về.
Bê bết máu và bùn đất, trên ngực của người nô lệ khốn khổ ấy vẫn còn hình xăm con rắn biển mà ông đã từng biết. Ông Sharru Nada đã khá cao tuổi, nhưng vẫn tỏ ra tinh nhạy và luôn vui vẻ, hòa nhã với mọi người. Khi Megiddo thức giấc, ông liền thì thầm những tin mới cho anh ta nghe.
Nếu ông có thể chỉ cách để tôi cũng trở nên giàu có như ông, thì suốt đêm nay tôi sẽ khắc xong điều luật này lên tấm thẻ. Megiddo linh cảm rồi đây rất khó có cơ hội gặp lại nhau, nên lợi dụng lúc không ai chú ý, anh ấy vội vàng thì thầm với ông những điều quan trọng: Sharru Nada kể tiếp:
Trên lưng mỗi người là một túi da dê đựng đầy nước. Ông Algamish nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ và điềm tĩnh, sau đó ông hạ thấp giọng và nhấn mạnh từng tiếng một: Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều ông Algamish nói.
Vừa mỉm cười khoát tay chào những thực khách khác ở trong quán, Dabasir vừa nói với Tarkad: So với một túi vàng, thì theo con, nó có giá trị gấp hàng chục lần. Số tiền này theo thời gian sẽ gia tăng rất nhiều, đảm bảo sau này bạn sẽ có một số tiền cần thiết để nuôi sống bản thân và gia đình khi mình không còn khả năng lao động nữa”.