Tôi nhận định những nét đặc biệt của tôi. Ông chép những chuyện đó vào nhật ký để trút cả lỗi lên đầu bà! Đó "cái còi" của ông đó! Ông nhất định kiếm cách tỏ cho hậu thế biết rằng không phải ông mà là do bà có lỗi. Chẳng hạn, Herbert Spencer, một triết gia của thế kỷ trước, ở độc thân cho tới già tại một nhà trọ, đã làm cho mọi người ngán vì ông luôn luôn phàn nàn về thiếu ngủ.
Tôi còn sắp chỉ cho bạn một bí quyết nữa. Quy tắc 6: Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Nói một cách khác, Toscanini ngủ khoảng một phần năm đời ông, còn ông Cooldge ngủ tới phân nửa đời mình.
Ưu tư nào khác những giọt kia? Nó đập, đập, đập, không ngừng vào thần kinh ta, đủ sức làm cho ta điên và tự tử được. Trong cuốn Tội gì mà chịu mệt, tác giả Daniel Josselyn có viết rằng: "Nghỉ ngơi không có nghĩa là không được làm gì. Đúng như Charles Kettering đã nói: "Khéo đặt vấn đề là đã giải quyết được một nửa".
Bên chồng tôi là một gia đình biết lẽ phải và tự tín. Nếu bạn và tôi chúng ta cùng thừa hưởng của tổi tiên những đặc điểm về thể chất và tinh thần như những kẻ thù của chúng ta, nếu chúng ta cũng sống như họ, cũng hưởng những hạnh phúc hay những ưu phiền như họ, chắc chúng ta cũng hành động như họ. Tôi thấy trong nghề buôn cũng có những khó khăn y như trong hồi chiến tranh: Nào lo những tờ mới, lo tính toán số dự trữ mới, nào lo những thay đổi địa chỉ, lo mở thêm hoặc đóng bớt những chi nhánh v.
Mà hễ rán sống trong hai thời gian thì ta sẽ làm hai cho tinh thần và thể chất của ta liền. Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông. và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư.
Vì lỡ tàu họ đứng trên bến mà trách hết thảy mọi người - từ họ ra - và muốn cho cả thế giới săn sóc họ, làm thoả hững ý muốn ích kỷ của họ". hãng chúng tôi chẳng những đã khỏi lỗ hai vạn mỹ kim mà còn được lời vạn rưỡi Mỹ kim là khác. Ông liền mở lớp học này.
Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750. Rồi sau sáu tuần tôi đi làm lại. Vừa đây, tôi hỏi Paul Boynton, giám đốc phòng nhân viên của hãng đầu Socony: "Những người tới xin việc có lỗi lầm nào nhất? Chắc chắn ông biết rõ điều ấy, vì ông đã tiếp hơn 60.
Nghĩ vậy tôi không lo lắng vô lý nữa và thấy khoẻ khoắn trong người. Hồi xưa, một triết gia, túi không có một xu, thơ thẩn trong một miền núi đá mà dân cứ sống rất vất vả. Không, xin đừng tin vậy.
Giờ là lúc nên khởi hành đây". Nhưng rút cục ta cần quyết định lấy: Vì ta khéo lựa nghề hay vụng lựa thì chính ta sẽ sung sướng hay khổ sở, chứ nào phải cha mẹ ta đâu. Nhưng tính bà cả ghen.
Chính là công toi, chào khách năm lần bẩy lượt như vậy làm cho tôi thất vọng. Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh. Một buổi trưa hè, chúng tôi đương đàm đạo tại nhà anh Đ.