Cầm tờ giấy quyết định bổ nhiệm làm giáo viên mỹ thuật trên tay, trong tôi tràn ngập một dòng cảm xúc thật lạ, vừa vui sướng vì mình được làm việc với đúng sở trường nhưng lại cũng vừa lo lắng vì không biết với tính cách của mình tôi có thể đảm nhận tốt vai trò của một người giáo viên hay không?! Ba Chip vốn là người đàn ông nghiêm nghị, ít nói, ít khi biểu lộ sắc thái tình cảm trên khuôn mặt. hầu hết cái công trình nơi đây từ nhà hàng, khách sạn cho đến trường học đều được xây dựng theo kiến trúc Thiên Chúa Giáo, có lẽ chính vì thế nơi đây tạo cho người ta cảm giác cổ kiến đầy yên bình và cũng không khó hiểu khi CamBridge còn được biết đến như một thiên đường học tập với hàng loạt trường học và thư viện đồ sộ.
Bạn vớt lên và nhận ra, thời gian thì ko có sóng. Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí. - Khi lên cấp 2, bạn chỉ mong sao được ba mua cho chiếc xe đạp điện vì bạn không còn đủ kiên nhẫn đạp xe "rã giò" đi học chính, học phụ cả ngày trời.
Tiến “bà tám” theo như cách gọi của Chíp lại xăm xoi: “Bà già vô lớp rồi kìa, nó ngồi cái bàn nào là nhà trường đứt ruột cái bàn đó, học hết năm có lẽ cái ghế nó ngồi sẽ còn bóng hơn cả gương đấy tụi bây à!”. Chúc mọi người luôn thành công trên chính đôi chân của mình!!! - Sao anh lại ở đây, em nghe dì Lan nói tháng sau anh mới về nước cơ mà? – Cô hỏi.
“Một người đứng ngóng một người trông, một người ở không trông người ngóng, một người ẩn bóng ngóng người trông, mọi người mênh mông lòng thấy trống. - Ừ, tao cũng mới làm 15 chai với ông anh họ ở quê lên hồi tối, giờ còn sây sẩm nè, học hành gì đâu ka. Không biết đôi chân đã mệt mỏi ấy rồi sẽ đi về đâu nhưng cầu mong rằng những tấm lòng nhân ái này sẽ luôn dõi theo bước chân của cụ bà đáng thương và những người đồng cảnh ngộ.
Tuy nhiên lại có một số công ty lợi Sẽ chẳng có gì đặc biết nếu không chú ý cách bà ăn, không kém gì tôi lúc này, mà không, hơn ấy chứ, cụ đưa tô lên miệng húp lấy húp để cho đến những giọt nước cuối cùng còn động trên tô, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi cụ chưa được ăn một bữa ăn "thịnh soạn" như vậy. Thật ra cũng chẳng có gì khác biệt gì cho lắm, họ cũng đều là những con người có ước mơ, hoài bão, đều trải qua những thất bại, bị chỉ trích hoặc ngã quỵ.
Cái thích đó gọi là sự quí mến. Và bạn đừng bao giờ đặt câu hỏi mình có phải là người sáng tạo hay không mà hãy tự hỏi là cần những gì để sự sáng tạo của mình được phát huy tốt hơn. Chíp chợt nhớ lại một câu thơ của Huy “Lưu Linh Tử”, câu thơ mà Chíp cho là ấn tượng nhất của hắn
Chỉ cần nghe nói nơi nào có thợ đánh giày giỏi, là bằng mọi giá anh phải tìm đến để học hỏi. Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được.
Nghe có vẻ kinh nhỉ?! Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất. Trên cành cây đối diện, một chú Lười cũng đang cố gắng lê những bước chân nặng nề của mình về phía tia nắng để sưởi ấm, có lẽ bạn sẽ thấy điều đó không có gì đặc biệt nhưng với một loài vật ngủ 20 – 22 tiếng một ngày như Lười ta thì đó là một hành động khó tin.
Hôm nay vui thật vui, điện thoại đang hết tiền tự nhiên có ai chuyển tiền tặng xài, đúng là như cá mắc cạn gặp nước vậy. “Thả những ký ức không buồn không vui trôi trên dòng sông thời gian, nghĩ nó sẽ bị cuốn trôi xa ra biển dĩ vãng rộng lớn, đến 1 ngày đẹp trời những ký ức đó dạt về đúng chỗ bạn đã thả nó trôi đi. À, thì ra vì mai là 14/02, nên các cặp tình nhân ra đường tranh thủ ăn lễ sớm để tận hưởng khoảng khắc hạnh phúc đó được lâu hơn.
đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi. Chíp lên thẳng chánh điện, thắp một nén nhang và cầu nguyện,. - Lưỡi tiếp lời: Đúng! Đúng! Cả tớ nữa vì khi đó tớ cũng tham gia mà! Tớ thích nhất trò đô vật không trọng tài đấy!