Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện.
Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng.
Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó.
Tôi chưa làm thế bao giờ. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Bố mẹ con cũng buồn.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Vậy thôi, bạn sống bình thường. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.