- Bạn sẽ thấy thực là thần diệu. Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền. Trái lại, bạn nên cố tâm gợi lên những vấn đề mà cả hai bên đồng ý.
Đó là quy tắc thứ hai Charles Schwab, cánh tay mặt của Andrew Carnegie, ông vua Thép, nhờ thiệp thế mà khéo ngoại giao mà được hết thảy mọi người quý mến. Trọng ý kiến của người. Nhưng khi chúng ta lầm - mà sự đó thường có lắm, nếu ta thành thật với ta - thì chúng ta phải vui vẻ nhận lỗi liền.
Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải". Hồi xưa bà trẻ, đẹp, được nhiều người tâng bốc. Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ.
"Đuổi người làm công, không phải là một cái thú. Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Điều thứ nhì, nó muốn giường nó sạch.
Nguyên do sự thay đổi đó chỉ vì tôi nhờ cậy ông ta một việc, nó làm thỏa tính tự phụ của ông ta". Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành. Người kia vâng lời, theo ý ông và có công giúp ông nhiều nhất trong cuộc vận động bầu cử đó.
Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Đợi mà làm gì? Câu chuyện người ta kể đâu có thú vị hay ho bằng câu chuyện bạn sắp kể ra? Tại sao mất thì giờ nghe chuyện con gà con kê đó? Mạnh bạo đi, cắt ngang câu người ta nói đi. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó.
Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở. Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu. Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta.
Lương tri của tôi bảo tôi rằng trước cũng vậy mà sau này cũng còn như vậy, tôi suốt đời sẽ chỉ là một "thằng" khiêu vũ dở thôi. Ông ta bèn kể nỗi lo phiền của ông. Chỉ chờ có bấy nhiêu đó thôi: Vài giọt i-ốt! Thiệt chẳng có chi đáng khoe khoang hết!
Còn có cách gì chê bai một người có giọng mềm mỏng như vậy nữa? Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị. "Ông Blank thân mến. Những lời phúng thích, chửi mắng không làm cho người khác đổi ý họ mà theo ý mình bao giờ.
Chúng ta tự bào chữa rằng như vậy lâu quá, mà công việc ta bề bộn quá. Tự thấy cái quan trọng và uy thế mới của mình, anh hài lòng và tiếp tục làm không phàn nàn chi hết. Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả.