Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Ông viết tất cả, không sửa chữa. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.
Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường.