Các bạn có biết vì sao không? Vì bài hát này hơi thảm thiết…? Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn cách nói tỉnh như không của George. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ.
George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Nhưng thậm chí ngay sau khi đặt câu hỏi với những người phỏng vấn, bạn lại càng phải lắng nghe nhiều hơn nữa. Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này.
Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Ông ấy đồng ý mua một bộ sách. Cũng như vậy, bạn hoàn toàn có thể tiếp nhận được những kiến thức quý báu từ những năm tháng ở cạnh người lớn trong gia đình.
Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán. Đến ngày nay thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy. Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi.
Biết rõ lúc nào cần nhấn mạnh. Và Frank đã làm như vậy thật. Không cần thiết phải như vậy.
Tôi không phải lo gì cả. Nhưng rồi Don cố thuyết phục. Vấn đề này không chỉ riêng ở phái nam.
À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa. Tôi đã biết chú ý lắng nghe những gì Quayle nói, chộp được một điểm đắt, và thế là có được một câu trả lời đắt. Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ:
Một trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison. Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng. Truman nói thứ tiếng Anh thẳng thắn và dễ hiểu.
Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người bạn, sự khác biệt của bạn với người khác. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Nhưng nếu bạn hỏi ai đó một cách ngắn gọn và đơn giản là Có hay không? như vậy thì, rất có thể câu trả lời mà bạn nhận được cũng đơn giản và ngắn gọn là Không hay Có.
Rồi thì đề tài dễ dàng và nóng hổi nhất là chuyện thời tiết (đặc biệt là khi bạn chẳng biết gì về người đối diện). • Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình. Thỉnh thoảng chúng ta lỡ nói đến nửa câu và chợt hoảng vì không biết phải kết thúc câu đó như thế nào.