Đoạn cuối của bức thư viết: Do những chính sách mà chính phủ của ông đang tiến hành đi ngược lại những mục tiêu mà tôi phấn đấu và tiêu chí của huân chương, nay tôi trả nó lại cho ông. Giá trị của nó không phải ở cái vỏ ngôn ngữ mà là tư duy bên trong của các nhà phát minh. Đó chính là khôi phục lại văn hóa doanh nghiệp một công cụ chuyên nghiệp mà những nước mới hội nhập như Việt Nam những năm đầu thế kỷ XXI còn chưa sẵn sàng sử dụng.
Nhưng sự thật là ông cũng không biết gì về máy tính. Ngày nay, và có lẽ vẫn còn nhiều sếp thích nhân viên sợ mình thay cho sự kính trọng (lẫn nhau). trả lại chỗ làm còn nhiều hơn khi cắt giảm.
1914, những chiếc ghế bằng gỗ trong khán phòng khách sạn New York đã đủ 30 người ngồi. Thì đó chính là triết lý kinh doanh lấy khách hàng làm trung tâm, mạo hiểm và vì con người của Watson 80 năm trước. Watson cũng đọc được rằng, Howard Aiken, mộtnhà nghiên cứu trẻ của Đại học Harvard viết một bài báo gây chấn động về khả năng làm ra máy tính tốc độ cao.
IBM bắt đầu phát triển máy dập chữ nổi Braille thế hệ tự động đầu tiên. Thomas Watson, Sr: IBM and the Computer Revolu- tion, NXB Beard Books, 4. Tom sử dụng phòng nghiên cứu thị trường để nói chuyện phải trái.
Với bất cứ chuyện gì Watson có khuynh hướng khái quát nó bằng một công thức để người khác có thể dễ dàng nhớ và ứng dụng. Đối với ông, khi ông trung thành với công ty cũng có nghĩa là trung thành việc duy trì việc làm của nhân viên. Watson có một tình cảm đặc biệt với sự kiện này.
Watson nhận thấy rằng công ty của ông bây giờ là một công ty to lớn. Trong khi mọi người chờ đợi vị giám đốc mới thuyết trình về chiến lược vực dậy CTR thì Watson cứ lờ đi và Hình như ông hơi cười và đó có thể là nụ cười hiếm hoi trong số các bức ảnh của ông.
Cái tên đó cho thấy rằng các máy móc của chúng tôi là những công cụ hỗ trợ cho việc kinh doanh ở cả quy mô lớn lẫn nhỏ, từ bộ phận kế toán của các hãng xe lửa đến những giao dịch thông thường của các cửa hàng bán lẻ. Watson trong bộ vest đen, mái tóc bạc chải ngược như thuở thanh niên, bước vào thư viện của phòng thí nghiệm nơi ông đặc biệt quan tâm. Trong khi đó, sau sự mạo hiểm lớn đầu tiên Tom đã vượt qua nỗi sợ hãi phải quản lý tập đoàn quá lớn so với ông.
Và đây chính là con đường hướng IBM đến thành công. Logo CTRCo đã trở thành cái chậu bé nhỏ hoặc là một cái lồng chật chội và loằng ngoằng. Watson quyết định ở lại New York và nhanh chóng biến mình thành một trung tâm tổ chức cứu trợ, chuyển hàng viện trợ về Dayton.
Thế nhưng giai thoại đó đã được truyền tụng từ lâu như là nghệ thuật đối nhân xử thế được trích dẫn nhiều nhất trong các sách dạy làm người. Sau này, ông sẽ phải vất vả với phương cách này. Dường như có tiếng vọng của Watson ngày xưa: Đừng bàn nhiều về máy móc, hãy bàn nhiều về công việc của khách hàng.
Như vậy với ông, sứ mạng của công ty của ông là kinh doanh bằng cách giúp kẻ khác kinh doanh. Watson thấy buồn cười khi anh bạn ngồi vào tay lái nhưng không ra trước xe để quay bánh trớn. Ban nhạc của IBM chơi suốt buổi tối những bài hát IBM.