Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Họ nỗ lực vì điều đó. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Mực thước và tự nhiên. Q của lí trí không tự an ủi được. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.
Trượt theo hai bên má. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.
Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.
Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Bạn không muốn cãi lại.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.