Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.
Không, phải giữ sức khỏe. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Nhà văn ngồi lại một mình. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.