Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Anh đang hạnh phúc.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm.
Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Tôi bảo: Chào chú. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.