Làm sao nhờ họ chỉ bảo được? Ví dụ bạn muốn học nghề kiến trúc. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Tác giả không hoài công vạch cho bạn cách kiếm tiền trong nghề đổ bác đâu, chỉ muốn cho bạn biết, trong mỗi môn cờ bạc thường chơi, phần ăn là bao nhiêu, phần thua là bao nhiêu thôi.
Tôi muốn nói: Ông già ấy đã có một lỗi lầm lớn chung cho cả nhân loại là quá tin ở lòng biết ơn của người khác. Người ta nói nhiều về sự quan trọng của thể dục, nhưng chúng ta còn cần luyện tinh thần hơn. "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu".
Sống trong "cái phòng kín mít của ngày hôm nay" có lợi cho đời sống không? Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheld. Những bệnh đó là những bệnh đặc biệt của hạng người luôn luôn sống một đời gay go, ồn ào, rộn rịp.
Tôi tạm gọi bà là Mary Cushman vì con cháu bà có thể buồn lòng khi thấy tên thiệt của bà in trên sách. Smith: hãy coi con số và xem xét lý lẽ - nếu có - của những lo lắng có vững chãi không. Bà coi chi nhánh Phụ nữ ở viện Bảo hiểm nhân mạng tại Nữu Ước.
Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn. Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm. Nếu bà ta hỏi câu gì thì ông rút cổ, đáp: "Người Mỹ.
Thực là một món quà vĩ đại. Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động. Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới.
Ông thực sự không biết rõ bản tính con người. Sènèque, một trong những triết gia có danh nhất ở La Mã, nói: "Nếu anh cho rằng cái anh có là chưa đủ thì dù có chinh phục được cả thế giới, anh cũng vẫn khốn khổ" [42]. Cơ thể là một bí mật.
Tôi rán nhận xét kỹ về cá tính của tôi, rán nhận định xem tôi ra sao. Tôi lật ra đọc những lời đẹp đẻ, bất hủ của Giê Su, những lời hứa đã an ủi mọi kẻ cô độc, ưu tư, thất vọng từ biết bao thế hệ, đời này qua đời khác: Một người đàn bà còn trẻ, tóc bù xù, mặt lem luốc, cặp mắt láo liêng, miệng cười toe toét, vừa đi vừa vòng hai tay ra phía trước, xoay đi xoay lại như người lái xe hơi, thỉnh thoảng ngừng chân, tay như cầm vật gì nhỏ, đưa lên đưa xuống.
Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên. 000 Mỹ kim, song họ có thể chịu đựng được sự lỗ lãi đó. Tôi nhận thấy rằng trong khi bận làm một việc nào đó, cần phải tính toán, nỗi lo buồn khó mà tồn tại được.
Ông già kia đỡ bà lên, an ủi: "Cháu sở dĩ thấy đau là vì cháu không biết dãn gần cốt cho nó nghỉ ngơi. Trong cuộc tra cứu tâm lý những nhân vật hiện tại và quá khứ của Hoa Kỳ; tôi may mắn gặp được nhiều người đã biết cách "chuyển bại thành thắng". Một trong những tình trạng ghê gớm nhất của đời sống bây giờ là một nửa số bệnh nhân điều trị tại các nhà thương là những người mắc bệnh thần kinh hay loạn óc.