Japan Hdv

Mối tình bí mật của thầy giáo với em học trò quá mức táo bạo

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Mở tủ ra, thay quần áo. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.

    Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.

    Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.

    Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Thoát khỏi trước khi họ chết. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.

    Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.

    Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng.

    Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.

    Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.

    Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.

    Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Trốn học mà để bị nói.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap