Theo lời ông thì ông và các huấn luyện khác - từ 42 tới 59 tuổi - dắt những người lính trẻ tuổi qua những khu băng tuyết mênh mông tới chân những ngọn núi bích lập cao chừng 40 thước rồi dạy họ dùng thừng, bíu vào vách đá nhẵn mà lần lên ngọn. Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư. Kết quả: bù đầu óc vì tiểu tiết, vì lộn xộn, rồi sinh ra hấp tấp, lo phiền, bực bội.
Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng. Burton! Anh đã biết bí quyết đắc nhân tâm và diệt lo, để vui sống. Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết.
Trong khi viết cuốn này, tôi đi coi diễn lại một nhạc kịch vui rất lý thú của Jerome Kern, nhan đề là Show Boat. Vậy tôi sẽ mua một quan tài và mang theo". Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn".
Trời làm mất mùa, tôi lo đói. Ví dụ nếu tôi có vấn đề phải giải quyết trước ba giờ chiều thứ ba sau, thì tôi nhất định không quyết định gì hết trước thứ ba. Cũng như phần đông nông dân thời đó, song thân tôi làm lụng vất vả lắm.
một tên phản động đầy tự đắc". Ông sung sướng như vậy chỉ nhờ biết theo đúng châm ngôn của ông Hoàng xứ Galles: "Tôi phụng sự". Tôi tin rằng đời sống không có định hướng gì hết, nhân loại không có mục đích cao thượng, cũng như những quái vật gào thét trên trái đất 200 triệu năm trước vậy thôi.
Bà bắt đầu làm ăn với vài đồng bạc vốn và một cái lò. Chỉ trong vài năm được làm hội trưởng Công ty. Nhưng tôi cũng lại biết rằng theo luật thì hãng tôi phải chiụ trách nhiệm về hành động của người làm công.
Còn nếu tôi đã lầm, thì thiên thần sẽ chứng giám cho thiện ý của tôi và lịch sử sẽ lên án tôi". Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại.
Nhưng chúng ta đều hiểu rằng khi ta được "giải bày tâm sự" là ta thấy trong người nhẹ nhõm liền. Ông Samuel Johnson nói rằng: "Cái thói quen chỉ trông thấy bề tốt của mọi việc, còn quý giá hơn một ngàn Anh kim lợi tức một năm". Có lẽ suốt đời tôi không quên chuỵên thê thảm dưới đây do ông Robert Moore ở New Jersey kể lại.
Cho nên tôi quyết định kiếm việc mà làm để khỏi ngồi không. Chỉ xin Chúa dắt con từng bước. Lòng biết ơn thì như bông hồng, phải trồng trọt, tưới bón, nâng niu, nắng che gió chống.
Đi một khúc đường ngắn với bà vợ càu nhàu, có thể mệt hơn là sánh vai đi 20 cây số với một giai nhân mà mình thương yêu. Mỗi khi sắp phí đời sống của bạn vào những ưu phiền thì xin bạn hãy ngừng lại và tự hỏi ba câu dưới đây: Mỗi lời ông thốt, được người ta chép liền vào sổ tay, gần như lời thiên khải vậy.