Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Tự dưng mẹ lại ra giá.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Mọi người bảo bạn hiền lành. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Êm dịu và hoang vắng.
Bạn có hai giọng chính. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.