Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Và ông vội ngoảnh đi. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.