Tôi không muốn đi đâu cả. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Theo một cách của riêng em.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.