Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.
Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Nhu cầu của bạn không cao.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Màu xanh của bể bơi. Không hút là không hút.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Như những lúc tôi không cần em.
Họ nỗ lực vì điều đó. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Chính trị là một cuộc chiến. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.