Cô tôi trả lời: "Tại ông là một người có giáo dục, ông thấy cháu mê chơi tàu thì ông nói về tàu. Khi một con chó hơi tấn tới một chút, anh vuốt ve nó, khen nó, thưởng nó thịt; nói tóm lại, trọng thị sự thành công của nó. Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy.
Thiệt là nhã nhặn và lịch thiệp! Thầy đã chỉ đường cho tôi một cách rõ ràng, thông minh lắm. Catherine, Hoàng hậu nước Nga, không chịu đọc những thư mà ngoài không đề: "Hoàng đế ngự lâm".
Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc. Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu.
Buổi học sau, "tội nhân" đó đứng dậy, nhìn thẳng vào các bạn, đọc lớn tiếng những lời chửi đó của họ. Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn. Mối phẫn uất dữ dội tới nỗi những người lương thiện ở Boston nổi cả dậy, la ó, còn các vị mục sư đăng đàn mạt sát các báo, cầu Chúa trừng trị những con buôn nhớp nhúa đó đi.
kỵ binh tới trễ quá v. Ông tìm cách biết rõ về gia đình, nghề nghiệp, màu sắc chính trị người đó, ghi nhớ lấy rồi, lần sau gặp lại, - dù là cách một năm đi nữa - ông cũng có thể vỗ vai người đó mà hỏi thăm về vợ, con, cả đến những cây trồng trong vườn người đó nữa! Phương pháp đó không mới mẻ gì.
"Khi 8 tuổi, tôi về nghỉ hè ở nhà cô tôi. Một trong những người cộng tác với ông, viết một bài diễn văn mà người ấy tự cho rằng hùng hồn bằng tất cả những bài của Cicéron, Démosthène và Daniel Webster hợp lại. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng.
Ví thử Rockefeller đã lựa một chiến thuật khác, đã công kích các thợ mỏ, quát vào tai họ tất cả những lời thật làm cho họ mất lòng, dùng một giọng khó chịu như bảo họ khờ, thử hỏi họ có chịu nhận lỗi của họ không, dù lý luận của ông cực kỳ xác đáng? Và lúc đó sẽ ra sao? Lòng giận, thù và phản đối tất sẽ tăng lên! Nếu một người đối với bạn chỉ có lòng thù và ác cảm, thì có dùng đủ các lý luận, bạn cũng không thể nào dẫn dụ người đó theo quan điểm của bạn được. Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết. Đừng tỏ ý kiến của mình ra nữa, trái lại nên hỏi ý kiến của y.
"Cách hay hơn hết để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi". Như vậy, khi coi lại, mau và dễ thấy hơn. Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên.
Hồi thiếu thời ông nhiệt liệt chỉ trích bất cứ ai, thậm chí tới viết những thơ phúng thích để chế diễu người ta rồi đem liệng cùng đường cho thiên hạ đọc cười chơi. "Quả thật tên tôi hơi lạ. Nhưng tôi dằn lòng xuống.
Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Phương pháp đó luôn luôn công hiệu, dù là áp dụng với con nít hay với bò con, với đười ươi. Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ.