Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.
Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Cô không dám nhìn vào ai. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.
Màu xanh của bể bơi. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Biết chỉ để biết mà thôi. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.
Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.