Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Tôi không hề phản đối. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Hoặc sẽ bắt mình quên.
- Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Hai bên dè chừng nhau.