Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Một con lươn thì chính xác hơn.
Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Vẫn chứng nào tật nấy. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.