Và thế là Jack chạy như bay đến từng góc phố, gõ cửa hết nhà này đến nhà khác để chào mời. Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút. Các bạn ạ, không biết có phải vì quá ấn tượng trước phản ứng của Marshall hay không mà tôi như được truyền sinh lực, không còn thấy căng thẳng nữa.
Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Bởi trong một cuộc phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy. Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ làm việc đó thay bạn.
Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa. Nhưng tôi vẫn luyện nói mỗi ngày để nâng cao chất giọng hơn nữa, tôi không muốn dừng lại. Bạn thấy đấy, chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng trong những cuộc đàm phán, chỉ cần có chút tài tranh luận và biết học hỏi những người như Herb Cohen, như Bob Woolf… Nếu làm được như những gì họ làm, nói được như những gì họ nói, chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng thành công như họ.
Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp. Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau. Tóm lại, ý của tôi là chúng ta chỉ nên châm ngòi cho một câu chuyện hấp dẫn chứ đừng dại dột châm ngòi cho một quả bom xung đột!
Kết quả là: Bài tường thuật trực tiếp kỳ quái nhất được mọi người thông cảm và tán thưởng nhiệt liệt. Nhưng ở đâu cậu cũng nhận được những cái lắc đầu. Và khi nào mới thích hợp để nói chuyện phiếm? Cách nói ngắn gọn, sắc sảo sẽ gây ấn tượng và có sức thuyết phục hơn rất nhiều.
Tổng thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia. Bạn nên nhớ rằng từ đúng thật chất là một từ đơn giản. Tôi sẽ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu với tiền lương là 55 đô la một tuần.
Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi (bữa tiệc mà mấy người bạn tôi đã gọi là Kỷ niệm lần thứ năm mươi cái ngày Larry King tròn mười tuổi!), chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những tháng ngày thơ ấu dấu yêu ở Brooklyn. Không có lý do gì phải ngại ngùng hay sợ rằng làm thế có kém tế nhị lắm không. Chúng tôi muốn anh phải cho một đề tài nào đó.
Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt! Lúc bấy giờ, thượng nghị sĩ Estes Kefauver là chủ tọa của cuộc hội thảo bàn về chính sách độc quyền và chống độc quyền. Việc nói không phải là sự cưỡng ép, không phải là một điều quá khó khăn phức tạp hay là cách để giết thời giờ.
Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Bob mất trong lúc đang ngủ vào một chiều cuối thu ở Florida, chỉ vài ngày sau khi anh đứng ra tổ chức lần sinh nhật thứ 60 của tôi ở Washington. Một nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường.
Tuy hai lần tranh cử tổng thống thất bại nhưng đã góp phần thúc giục mối quan tâm của thanh niên Mỹ đối với những phong trào tình nguyện vì lợi ích cộng đồng. Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi: