Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Theo cách mà bạn lựa chọn.
Chẳng ai thua thiệt cả. Hiếm người thấy đỏ mặt. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại.
Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Tay tiếp tục thả giấy vào. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Thấy mặt mình mát lạnh. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.