Nott quay lại và nhận ra Bà chúa hồ. Đám lá ấy mơn man thật nhẹ bàn tay ông như muốn mời gọi sự chú ýcủa ông. Sid vẫn còn chưa hết bàng hoàng khi được chứng kiến cảnh tượng thật kỳ lạ đó thì lại thấy bối rối trước vấn đề mà mình vừa gây ra cho Bà chúa hồ.
Nhưng cư dân của khu rừng Mê Hoặc và trong vương quốc không chú ý gì tới hiện tượng này lắm. Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử. - Vậy thì thưa thần, nếu tôi cải tạo lại đất ở đây, nếu tôi thay đổi nó thì cây bốn lá có thể mọc lên phải không ạ?
Ai cũng muốn mình sẽ là vị chủ nhân của Cây Bốn Lá thần kỳ đó. Đám lá ấy mơn man thật nhẹ bàn tay ông như muốn mời gọi sự chú ýcủa ông. Trái lại lúc nào ta cũng ban đều cho mọi người một cách công bằng.
Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Giọng hát của chúng sẽ giúp hút bớt nước trong hồ vào ban đêm. Mụ ta không cho Sid một sự lựa chọn nào khác.
- Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Vì thế hãy cứ làm điều ngươi muốn. Anh đứng thẫn thờ ra đó mà suy nghĩ.
Nhưng tôi không nghĩ sự thành công của cậu chỉ hoàn toàn là nhờ vào bản thân cậu mà thôi. Làm sao ta có thể tìm được một cái cây bốn lá nhỏ xíu trong khu rừng bí hiểm đó. Anh đã luôn nghĩ rằng mình đáng được may mắn.
Vì thế Nott lên ngựa đi hỏi thăm tất cả những sinh vật anh gặp trên đường về nơi cư ngụ của thần Gnome. Tiếng thì thầm nổi lên khắp nơi. Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không?
Chàng có nên leo lên hay không? Cho dù chàng có phát hiện được thêm điều gì trên đó nữa thì chàng cũng chẳng còn thời gian đâu để mà thực hiện. " Vì thế Nott quyết định không tin lời của thần Gnome. Nott - hiệp sĩ áo đen, một trong hai người còn lại lên tiếng:
Tôi cũng luôn tìm kiếm những cơ hội mới ở bất kỳ nơi nào có thể. Sid suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chàng nói: Vì thế nếu cứ tiếp tục đi tìm nó thì hẳn sẽ là một điều vô ích.
Nếu trong vòng năm ngày nữa mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong khu rừng này thì chắc hẳn là ông đã nhìn thấy rễ của nó rồi. Chẳng còn gì để nói, Nott chậm chạp leo xuống núi. Trước khi Nott kịp trả lời, anh nhận thấy áo quần Sid rách bươm, bám đầy đất và đôi giày thì lấm lem bùn đất.