Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Theo một cách của riêng em. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Khoảng cách vô hình. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Nhưng mà này không được bi quan.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.
Nói thì hay mà làm thì rất dở. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.