Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.
Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Họ biểu trưng cho chính họ. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
Nên không ai có lỗi. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Vật chất? Bạn đâu có. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Sáng được bác cho ngủ bù.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Có đến hàng trăm con. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.