Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Câu chuyện có vẻ như vầy. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Thế thì anh không dám.
Cháu nói thế không đúng. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Bạn lại cười một mình.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.
Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Có lí do cũng không khóc.