Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Dù không bao giờ có tận cùng.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Ôi, thói quen của con người. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.