Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Những hình ảnh đã nguội. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Để sống cho xong đời. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Tôi không có ý định ra đi. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.
Cũng chẳng biết sẽ chụp không. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Về trả vay, cho nhận. Sai là vô trách nhiệm. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Sáng được bác cho ngủ bù.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Người yêu càng quí chứ sao.
Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.