Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.
Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Gió se sẽ mang vị mặn. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.