Bốn năm sau, thi hài cô được chở về Anh và nhà thờ Westmister Abbey đã làm lễ cầu hồn. Tôi tự hỏi tại sao tiếng nọ thì ghét, tiếng này thì ưa? Về nhà, tôi tự nhủ: "Tiếng máy sưởi cũng tương tự tiếng củi nổ lạch tạch, mà tiếng này ta thấy vui tai, thì ta hãy đi ngủ và đừng bực tức về tiếng máy sưởi nữa". Bấy nhiêu chất nổ đủ làm văng chiếc tàu cũ kỹ của chúng tôi lên tới mây xanh.
Tôi lo nó bị lung tung lên trời quá. Tôi xin nhắc bạn: Câu đó khuyên đừng "lo" tới ngày mai chứ không phải là đừng "nghĩ". Chỉ vô ý một chút là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên.
Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào. Bạn nên nhớ rằng nhiều người khác cũng lo lắng về tài chính như ta vậy.
Chúng luôn luôn rình tôi. Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước. Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão.
"Hồi ấy tôi cho những nỗi ưu tư đó vĩ đại vô cùng! Nhưng bây giờ, trong lúc thuỷ lôi của quân giặc vô tình muốn mời tôi xuống chơi thuỷ phủ, tôi thấy nó vô nghĩa làm sao! Tôi tự hứa "Chuyến này mà thoát chết, còn được trông thấy mặt vợ con thì quyết không bao giờ thèm lo một điều gì nữa. "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu". Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết.
Kaltenborn, nhà phê bình tin tức nổi danh trêen đài phát thanh, cũng đã có lần phải áp dụng phương sách đó. Mấy ngày liền, tôi câu cá trên một dòng suối, phải len lỏi trong bụi cây cao, trèo qua những cành cây đổ, hằng tám giờ liền mà không thấm mệt. Bởi vậy tôi chẳng hề cản.
Nhờ dạy người lớn trong 35 năm, tôi biết rằng đàn ông và đàn bà có thể diệt ưu phiền, sợ sệt cùng nhiều chứng bệnh và có thể thay đổi hẳn đời họ đi bằng cách thay đổi tư tưởng trong đầu. Nếu tôi đủ can đảm thì đêm ấy tôi cũng đã tự tử như vậy. Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ.
Mới đây một phụ nữ thám hiểm nổi danh nhất thế giới là bà Osa Johnson cho tôi nghe cách bà diệt ưu phiền. Như vậy có phải bác sĩ Osler muốn khuyên ta đừng nên gắng sức một chút nào để sửa soạn ngày mai không?. Xin bạn nhớ khoa trưởng Hawkes ở trường Đại học Columbia nói: "Một nửa nổi lo lắng trên thế giới sở dĩ có là do người ta chưa thu thập được đủ tài liệu để quyết định mà đã rán tìm một quyết định".
Anh hãy nhìn tôi coi. Bây giờ nhớ lại, tôi cũng ngạc nhiên về sự thay đổi gần như khó tin đó. Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có.
Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây". Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc. Chúng tôi phải ăn món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân.