Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Vật chất? Bạn đâu có.
Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Ông cụ rất phấn chấn. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Bàn tay kia cũng không phải của nàng.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được.
Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Chả phải thở than gì. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Q của lí trí không tự an ủi được. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…