Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.
Đừng nhầm bạn với tôi. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.
Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Có bon chen bẩn, ác. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Nhưng nó không còn ở đó. Dù chỉ là một nhân vật.
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.
Sao lại xé sách hở con. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.
Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.