Câu chuyện có vẻ như vầy. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.
Tôi muốn gặp ông cụ. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Một số người giúp đỡ nhiều. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Chắc hôm nay có việc gì. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.